Sunday, April 20, 2014

BA MƯƠI THÁNG TƯ

BA MƯƠI THÁNG TƯ

Còn gì hơn để nói
Những nghẹn ngào ,tức tưởi
Nức nở năm từng năm
Uất hận nối trào lòng

Ba mươi tháng tư
Quê hương khổ tuyệt cùng
Ngày dân tộc nô lệ
Bắc rồi nam xích cùm
Cam cộng nô quốc tế

Ba mươi tháng tư
Bao anh hùng bức tử
Dân,quân chết uất hờn
Xương máu Việt chất chồng
Bốn ngàn năm lịch sử

Ba mươi tháng tư
Ngày đảng vào cướp đất
Cướp quyền sống lôi đi
Ngày giải phóng man di
Trả đòn thù dân tộc

"Không gì quý hơn Tự do,Độc lập"
Nước dâng hết cho giặc
Bác lồng kính thở dài
Mắt mù,tai điếc ngơ
Danh tội đồ vạn đại

Ba mươi tháng tư
Dẫu đọa đày,tàn hại
Chưa bao giờ giết được
Người con Việt cang cường
Quyết tâm dựng.giữ nước

Bọn buôn dân,bán nước
Rồi cũng bị tiêu diệt
Đồng trụ càng ngang nhiên
Vững đời đời không chiết

Ba mươi tháng tư
Người người sẽ vùng lên
Nối vòng tay oanh liệt       

Chương Hà  
30 tháng 4 năm 2012  


TRÔNG TIẾNG CHIM QUỐC

TRÔNG  TIẾNG  CHIM  QUỐC



Có phải trời quá nóng
Hay lòng mình nóng hơn
Vội nóng nảy ngóng trông
Từng trưa hè tiếng quốc

Thiết thê sâu tim óc
Ruột đứt đoạn từng khúc
Giọng rã rời ,não nuột
Dấu hằn sâu ký ức

Từng năm rồi từng năm
Từng giọt lệ âm thầm
Mỗi trưa hè thổn thức
Theo từng tiếng kêu quốc

Chim quốc ơi chim quốc
Có phải từ phương xa
Mang về cho chút nước
An ủy những linh hồn
Quê hương không còn được



                                   Hè 1976


CHÁO NẤM TRÀM

CHÁO NẤM TRÀM

(Xúc cảm với bài thơ Tô Cháo Nấm Tràm của Nghiêu Minh

và đề riêng tặng tác giả)

Thuở nhỏ mẹ thương ưa nấm tràm

Tặng phẩm quý nghèo của bà con

Món hèn chan chứa sâu tình nghĩa

Ấp ủ từng dang nắng,phơi sương

Mẹ nấu cho con nồi cháo cá

Nấm tràm hương vị mãi còn thơm

Nhẫn nhục trong nỗi niềm đăng đắng

Cho nồi cháo cá đậm đà ngon

Thỉnh thoảng nhớ thèm mùi đăng đắng

Mẹ từng đem dạy dỗ làm gương

Tình đời sau mỗi lần cay đắng

Thì bao vị ngọt mới thêm hương

Mẹ già nơi xứ lạ quê người

Cứ thèm nấm đắng của một thời

Con tìm cho được ,mua cho mẹ

Nấu cháo mẹ ăn mà nhớ đời

 Nấm tràm còn giữ nhiếu trong tủ

Mà nay mẹ đã quá xa rời

Thỉnh thoảng con nấu nồi cháo cá

Nhìn mà nhớ mẹ lệ tuông rơi


 Chương Hà  7-26 -2013

CƠM KHO QUẸT

CƠM KHO QUẸT

Anh thành thị về thăm em ở ruộng

Thấy em ăn kho quẹt mà thương

Ai dè bửa cháo, bửa rau, cũng không

Em nghèo cứ cắn răng mà chịu

Hai đứa mình tình sâu, nghĩa nặng

Lòng anh luôn ấp ủ tình quê

Cơm nóng ăn với em, kho quẹt mà vui

Vẻ mặn mòi, thơm lòng đôi lứa

Anh ở tỉnh học hành cho dễ

Chớ tâm hồn vẫn để cùng quê

Sau nầy có anh, có em mình còn sợ gì

Món cháo, rau cũng dư đổi bửa


Chương Hà

KHÓC LẺ LOI MỘT MÌNH

KHÓC  LẺ  LOI  MỘT  MÌNH


Mừng ai còn khóc được
Dầu lẻ loi một mình
Thân phận người mất nước
Ngày ngày cứ hồi sinh

Xui chi nông nổi nầy
Đọa đày phận hẩm hiu
Một quê hương bỏ lại
Một quê hương mang theo

Một trái tim khô héo
Dù đời vươn sắc màu
Đổi tự do khoáng đạt
Từng giọt lệ thương đau

Giọng người còn ngọng nghịu
Tiếng mẹ chôn đáy lòng
Ngẩn ngơ cỏi xa lạ
Xác đó hồn trống không

Giận lủ người tàn bạo
Giày xéo cả non sông
Mất hết càng thấu được
Quê hương đầy vô cùng


                1̣976


Một Nửa

Một Nửa


          Chắt-chiu nửa góc mặt trời
Chia nhau một nửa góc đời tạm-dung
          Ngùi trông trời đất mịt-mùng
Chồng bơ-vơ, chất lạnh lùng lắm phen
          Chén rượu nhạt, nhớ bạn quen
Miếng ngon biếng nuốt, áo lành ngượng thân
          Từng mùa vũ-trụ xoay vần
Lòng trơ ảm-đạm, trời đông vô-cùng
          Bao giờ non nước trở xuân
Mai vàng rực nỡ tưng-bừng nổi vui
          Trẻ già rộn-rã tiếng cười
Muôn lòng hoà-điệu nhịp đời ấm-êm
          Quê hương rạng-rỡ tình thương


12/75

RA ĐI

RA ĐI

Khi rời quê hương
Tôi biết tôi không đem theo nấm đất
Tôi không cuối người hôn  lên sỏi cát
Không lầm lũi gạt giọt nước mắt
Vì những điều đó tôi không còn làm được
Trái tim tôi chai sạn
Quê hương nào bỏ lại
Quê hương nào mang theo
Nỗi sót sa do thái
Lòng tôi nức nở
Trái tim nghẹn nấc
Tôi ráng nhìn mãi những con đường quen thưộc
Để mai kia sẽ sống hoài trong trí nhớ
Tôi cố ôn lại bao tình người trăn trở
Bạn bè trong những ngày sóng gió
Giờ đây người còn,người mất
Đồng bào tôi ruột thịt
Tôi cũng phải lià xa hết
Phút giây còn ray rứt
Ôi đau lòng nhất
Là những ngảy sẽ lây lất
Làm một người không tổ quốc

viết cho 30/4/1975

Chương Hà

THẢ DIỀU

THẢ DIỀU

Thu nào em cũng muốn cùng anh thả diều

Đặt tên con diều anh và con diều em

Trên gò mả diều cùng bay thật cao

Hai con cứ quẩn quanh nhau bọc gió

Diều anh màu vàng, diều em màu xanh rất rõ

Hỏng được cao hơn,cũng  hỏng được xa nhau

Như đôi chân, đừng bước thấp bước cao

Như đôi tim chỉ cùng nhau một nhịp

Lần đó con diều em vướng ngọn dừa cao hết sức

Em nhất định đòi anh gở xuống cho em

Anh trèo lấp vấp, trầy tay, trầy bụng tèm lem

Rốt cuộc rồi cũng đem xuống an toàn hết vướng

Rướm máu đầy mình , mà sao lòng đầy sung sướng

Trên cánh diều em, ai lở viết hai chữ “thương anh”


Chương Hà

TRĂNG LONG HẬU

TRĂNG LONG HẬU

Anh nhớ lắm những đêm trăng Long Hậu
Kỹ niệm lần đầu chan chứa quê em
Những đêm trời đất mơ màng
Ánh trăng lén soi qua cửa sổ
Cả đêm mình vẫn không thèm ngủ
Tựa nhau nhìn cảnh vật ngoài sân
Ánh trăng soi so đủa rung rinh
Khiến xao động,nao nao trong dạ
Chốn quê mùa tình êm đềm quá
Ta đem trải đầy trong ánh trăng mơ
Để tâm hồn là cả nguồn thơ
Viết ca tụng tình nhau thầm lặng
Tình quê mùa mà thiết tha ,sâu đậm
Để trăng về luôn thương nhớ trăng quê
Êm ái ,dịu dàng ru tha thiết tình ta

Chương Hà