RA ĐI
Khi rời quê hương
Tôi biết tôi không đem theo nấm đất
Tôi không cuối người hôn
lên sỏi cát
Không lầm lũi gạt giọt nước mắt
Vì những điều đó tôi không còn làm được
Trái tim tôi chai sạn
Quê hương nào bỏ lại
Quê hương nào mang theo
Nỗi sót sa do thái
Lòng tôi nức nở
Trái tim nghẹn nấc
Tôi ráng nhìn mãi những con đường quen thưộc
Để mai kia sẽ sống hoài trong trí nhớ
Tôi cố ôn lại bao tình người trăn trở
Bạn bè trong những ngày sóng gió
Giờ đây người còn,người mất
Đồng bào tôi ruột thịt
Tôi cũng phải lià xa hết
Phút giây còn ray rứt
Ôi đau lòng nhất
Là những ngảy sẽ lây lất
Làm một người không tổ quốc
viết cho 30/4/1975
Chương Hà
No comments:
Post a Comment