Friday, December 15, 2017

VINH DANH



VINH DANH

Làm sao vinh danh  những chiến binh Cộng Bắc
Chết dẫy đầy trên chiến trận miền nam
Dưới làn bom rừng núi Trường Sơn
Trong địa đạo, hố hầm du kích giặc
Hy sinh vì những hô hào bịa đặt
Quyết lòng muối mặt, chịu nô lệ Nga Tàu
Nhắm mắt, nhẫn tâm giết hại đồng bào
Huỷ đời sống dân mình đang bình yên, tự do, no ấm
Chối lương tâm các anh đành đánh giặc mướn
Giải phóng gì, dân nào muốn anh đâu
Các anh điên cuồng cưỡng chiếm miền nam bằng bạo lực, binh đao
Mà vênh vang tự đắc rổng
“ Ta chiến đấu đây là cho Nga, cho Tàu Cộng
Cho chủ trương, thế giới đại đồng”
Đại đồng các anh, là nô lệ, gông cùm
Ngàn năm đô hộ vẫn còn ngu muội
Các anh sống chết chỉ hổ danh, chỉ nhục, chỉ tủi
Chúng tôi vinh danh đây, những anh hùng muôn thuở
Dũng khí , hùng tâm, chói chang chính nghĩa
Vì dân lành, quyết giữ vững giang sơn, bờ cõi
Quá nhiều anh hùng, mà cả thế giới, không nước nào có nổi
Họ sống mãi với núi sông, tổ quốc không nguôi
Anh hùng chúng tôi toàn dân Việt yêu thương, tôn kính đời đời
Cả thế giới luôn cúi đầu bái phục
Bao vì tướng lảnh và bao chiến sĩ hy sinh bất khuất
Họ hào hùng sống chết với quê hương
Danh thơm muôn thuở, tổ quốc mang ơn.


Chương Hà

TÔI LÀ NGƯỜI VIỆT NAM



TÔI LÀ NGƯỜI VIỆT NAM

Anh dõng dạc đứng lên
 Xưng tôi là người Việt Nam,
Nếu anh xứng danh hậu duệ Ngô Quyền, Lê Lợi, Quang Trung
Và bao nhiêu những vị anh hùng dân tộc,
Con cháu dòng giống Lạc Hồng,
Đã vì dân, vì nước hết lòng.
Hơn bốn ngàn năm giữ gìn quê hương bền vững.
Đất nước ta đầy những vị anh hùng,
Cho chúng ta luôn hãnh diện,
Đứng lên làm người Việt Nam.
Bao người vì nước quên mình,
Xả thân cho quốc gia, dân tộc.
Không có đất nước nào trên thế giới,
Có quá nhiều anh hùng thà chết không hàng giặc.
Lưu danh muôn thuở cho con cháu làm gương.
Anh và tôi đứng lên làm người Việt Nam,
Quyết một lòng vì tổ quốc trường tồn.
Đấu tranh cho quê hương thật sự thanh bình, tự do, độc lập.
Làm người dân không đê hèn , khiếp nhược,
Vì chúng ta chính danh  là người Việt Nam.

CH 4-2016

THIÊN TRIỀU CHIẾU CHỈ



THIÊN TRIỀU CHIẾU CHỈ

Đảo Hoàng Sa mầy đã dâng rồi
Còn Trường Sa tao giựt của tụi mầy
Bản Giốc, Nam Quan, tao dời cột mốc
Khi đã thân thiện dạy cho tụi bây bài học, thảm thiết
Tao khai quặng bâu xít
Tao mua đứt phần Hà Tỉnh, Bình Dương
Mướn độc trọng điểm Hải Vân
Lượm chơi núi Bà Nà
Đốn sạch rừng Trường Sơn
Chỗ nào ngon, tụi mầy cứ bán hết
Tiền bán nước, tụi bây ăn tới chết
Tỉ tỉ đô cứ trơ tráo hốt
Ăn chia trọn ổ
Mai mốt chết sợ gì voi tao giày mả tổ
Đúc cho ông cha bây mồ dưới hầm kiên cố
Tượng đồng mầy, mấy kiếp, nước miếng phỉ nhổ , thấm không tới sâu
Con cháu bây mặc sức sang giàu
Đi xứ ngoại thỏa tình lừa đảo
Học hỏi đỉnh cao, thiên triều chánh đạo
Trở về hồ hỡi lạy Hồ tao
Nhớ ông nội mầy họ Mao
Con cháu chắt mầy , sau nầy Tàu Chệt
Một ngàn năm nữa An Nam Bắc thuộc
Trọng , Sang , Dũng ,Hùng sau trước, mau dập đầu chấp lệnh
Cúc cung , phủ phục
Đứa nào dám cãi , tao bắt về quỳ chầu lập tức
Chương Hà


THÊM MỘT NĂM



THÊM MỘT NĂM

Tôi đã xa quê thêm một năm
Tóc giờ càng bạc màu
Hình bóng quê nhà càng in đậm sâu trí nhớ
Cuộc đời tạm dung như không còn tạm bợ
Mất dần ý nghĩa
Trái tim tôi thêm già nua, mòn mõi cùng chai sạn
Một ngày nào đó chỉ còn thoi thóp với tận cùng nỗi nhớ
Tôi thương nhớ quê hương tôi
Những giọt lệ ứa âm thầm, thấm từng đêm tối
Vì tôi vẫn nhất định không đội trời
Cùng loài quỷ dữ
Dầu một ngày không còn có thể trở về quê hương nữa
Nắm xương tàn gởi nơi quê người
Tấm bia dấu dựng tên bằng tiếng Việt
Ngỡ ngàng người lại qua
Thấy ghi người chết xa lạ không có quê nhà
Nét tủi nhục còn hằn sâu trên đá


Chương Hà

THÁNG TƯ TÔI



THÁNG TƯ TÔI

Mỗi năm tháng tư về tôi khóc
Không thể quên ngày vận nước điêu linh
Trái tim đau cứ nhức nhối không lành
Vẫn xót xa thân phận người mất nước
Vậy mà láo quê hương thống nhứt
Từng mảnh đất mẹ cứ dâng dần cho giặc
Giận bọn phản trắc, tủi mình bất lực
Bả lợi danh tối mắt, tội đồ dân tộc
Luồn cúi kẻ thù truyền kiếp
Cố đưa tổ quốc vào họa diệt vong.
Họ có mắt không tròng, đầu óc tối tăm
Cứ vênh váo tự hào đỉnh cao trí tuệ
Lừa dân, cai trị bằng độc tài, khủng bố
Tìm đủ cách hủy diệt văn hóa
Để toàn dân cúi đầu khuất phục bị đồng hóa
Cai nghiệt mấy, mưu đồ gì , rồi trời đất cũng không dung.
Từ ngàn đời vạn sự do thiên
Thuở lập địa số Trời đã dựng
Đất nước Việt Nam đời đời bền vững.


Chương Hà 4/2017

THAM QUAN



THAM QUAN

Có người đầu đảng muốn làm gương
Tới quán góc đường xề ghé ăn
Quả rằng cô quán dọn siêu đậm
Món nầy, món nọ tối dòn ngon

Nên quan móc trả tiền sòng phẳng
Ngửi ngửi đồ cô thêm mấy lần
Cho rằng thơm quá, không hóa chất
Ăn quào chưa thấy chết nhăn răng

Sùm sụp mãi nước lèo chảy sót
Liếm thử tụ nầy qua tụ khác
Đồ tốt quan tốt không ăn quịt
Dưới trên cho đúng chỉ đạo bác.

CH

THỐNG NHỨT



THỐNG NHỨT

Ai nói quê hương thanh bình sao tôi vẫn thấy như ngập tràn khói lửa
Dân tôi chết không bằng súng đạn, mà mỏi mòn, uất hận không nguôi
Tinh thần bị khủng bố từng ngày
Những bắt bớ tù đày, bị đánh càng tới chết
Bị bịt miệng, bị thủ tiêu, bị đụng xe vô cớ
Dẫu chinh chiến, dân còn chút khoảng đời bình yên
Khi thống nhứt, dân càng đói nghèo ,giảy chết
Bị kềm kẹp, không có chút tự do đời sống
Còn tệ hơn kẻ nô lệ thua trận
Gia đình chia rời, dân lao động khắp cùng thế giới
Gái bán mình làm vợ xứ người
Thống nhứt mà đất đai quê hương càng tiêu mất
Thẳng thừng dâng dần cho giặc
Người cầm quyền cùng quân thù cấu kết
Xâu xé loang lổ mẹ Việt Nam
Bức dư đồ rách nát còn đâu
Giết hết đồng bào ruột thịt để giải phóng mau
Rồi giải phóng dân vào tay kẻ thù truyền kiếp
Đau đớn kêu trời sao cho siết
Chương Hà

SAU THẢNG TƯ



SAU THẢNG TƯ

Sau tháng tư ,tháng năm nào để nghĩ
Tháng năm nào ,sống cũng chẵng quê hương
Nuốt hờn căm, tủi thân đời vất vưởng
Ở quê người lòng xa xót đau thương
Giữ góc phố, ngỏ đường trong tâm tưởng
Vọng hồn quê thê thiết mỗi canh trường
Hồn khắc khoải niềm đoạn trường dai dẳng
Chín mươi triệu dân còn khổ ải không cùng
Ngày vái van hết hồn thiêng sông núi
Và tổ tiên từng góp đổ máu xương
Hộ trì đất nước độc lập, tự do, no ấm
Toàn dân Việt Nan thoát hết tai ương

Chương Hà

QUÊ TÔI ĐÂU ?



QUÊ TÔI ĐÂU ?

Trong những giấc mơ tôi thường tìm về quê hương
Tới Sài Gòn , đi xe đò về Bình Dương
Quê tôi đất đai màu mỡ
Cây trái xum xuê, người đẹp nổi danh
Nhưng tôi không còn tìm được
Quê tôi đâu ?
Láng giềng, chòm xóm
Đình miếu, chùa chiền, nhà tôi
Vườn tược, mồ mả ông bà
ngõ nào cũng bị rào hết
Tường vách cao kín mít, gắn đầy miểng chai
Họ nói toàn tiếng ngoại lai, tàu khựa
Quê không còn nữa, từ bao giờ tới bao giờ
Tim tôi nhói đau, tôi thẩn thờ, ngẩn ngơ
Không sao nghĩ được điều có thể
Tại sao phải như thế
Tôi xa quê, dưỡng nuôi hy vọng
Ngày nào đó vẫn về thấy nơi chôn nhau cắt rún
Hít thở mùi vị quê nhà
Thỏa thuê bên những người quen, bạn bè, họ hàng
Ôi giờ sao xa lạ
Nước còn không? mà quê không còn nữa?
Chương Hà


PHẢI CHI



PHẢI CHI

Phải chi năm 72 , chỉ hứng thêm 1 trái bom, miền bắc đầu hàng
Dân sẽ hết lầm than
Phải chi năm 75 , miền nam thắng, miền bắc được giải phóng
Toàn dân sẽ hân hoan, vui mừng mở hội
Đất nước thanh bình, độc lập, phấn khởi
Xây dựng lại bao mất mát, thiệt thòi
Dân đâu phải lao lý, tù đày; rừng thiêng nước độc vùng kinh tế mới
Đất đai tổ tiên đâu phải đào xới
Dâng dần cho Tàu
Gạo trả nợ hàng năm, dân ăn bo bo, khoai sắn
Đói rách, trở thành bần cố nông, bần cố dân
Nô lệ từng bửa ăn
Lao động lang thang khắp cùng thế giới
Gái Việt đâu phải bán thân làm vợ xứ người nhục tủi
Bao triệu triệu người lưu vong thí thân tìm đất mới
Vì lý tưởng tự do , không chịu nô lệ, tôi đòi
Cuối đầu quy lụy giặc thù truyền kiếp muôn đời
Để đảng trở thành tội đồ dân tộc
Lưu xú với hồn thiêng sông núi
Rồi đây dẫu bị tù đày, hà hiếp, đánh đập hàng ngày
Toà án lương tâm đảng xữ hoài không hết
Dân sẽ vào thời Lê Lợi, Quang Trung ,sẽ vùng lên cứu nước
Vì giống nòi Việt không bao giờ khuất phục, sợ khiếp
Sẽ giết sạch giặc Tàu như bao thời sau trước
Chương Hà



NGỌN NẾN CHO QUÊ HƯƠNG



NGỌN NẾN CHO QUÊ HƯƠNG

Rất nhiều đêm tôi thắp nến
Một nửa cho quá khứ , một nửa cho tương lai.
Nửa quá khứ tôi khóc điêu linh , tang tóc khó nguôi
Nửa tương lai cầu nguyện cho dân tôi, nước tôi
Độc lập, tự do, đời sống an vui
Sớm thoát khỏi lầm than, khổ ải.
Dân tôi vốn sẻ chia nhân ái;
Sống hiền hòa theo vận nước nổi trôi.
Anh hùng , hào kiệt nơi nơi;
Đất nhỏ bé chứa chan hồn dân tộc.
Quý báu dãy giang sơn gấm vóc
Tổ tiên từng khổ công  gầy dựng
Cho cháu con hãnh diện đời đời.
Những ngọn nến lung linh hàng đêm
Cầu mong hồn thiêng tổ quốc nhén nhom nồng ấm mãi tình người.
Chương Hà


NGỘ QUÁ



NGỘ QUÁ
Có “văn hóa” nên em mới biết
Đất nước mình “ngộ” quá phải không?
Tên to nào cũng thuộc nằm lòng
Đem nước bán mà ăn cả đảng
Đem hết nước thế, cầm, cho mướn
Chưa giống nào như vậy thế gian
Dân đói khổ khó tiếng rên oan
Ác với dân, đảng hèn với giặc
Đội quan thầy, cuối đầu khuất phục
Chúng giựt dây, bắt bức đủ điều
Kết anh em, quỳ lạy giặc Tàu
Mưu đồng hóa đời đời không đổi
Nô lệ Hán ngàn năm còn đó
Máu cha ông đổ giữ cơ đồ
Để bao thời độc lập tự do
Nuôi khí thế cang cường dân tộc
Em nói được điều dân uẩn khúc
Còn người hết ngu muội , tối tâm
“Ngộ” đứng lên bày tỏ nỗi lòng
CH 10-2016


NẾU HỒN TÔI CHUÔNG GIÓ


NẾU HỒN TÔI CHUÔNG GIÓ

Nếu hồn tôi chuông gió
Ngân nga tận ngàn trùng
Vọng rừng hoang,núi độc
Dội biển sâu, trời xanh

Xó  trại tù cải tạo
Góc hoang đảo khốn cùng
Hồn chuông đem sức sống
Tiếng chuông mang hy vọng

Người lành bị cướp đất
Dân nói bị bịt mồm
Lính tàn phế vất vưởng
Đọa đày tù lương tâm

Nếu hồn tôi chuông gió
Tôi rung dội không ngừng
Xoa rên than ngoắc ngoải
Người vô tội khẩu cung

Khóc mạng người lính trận
Giữ nước thà chết vinh
Ngạo tham quan hèn mạt
Bán nước mong cầu danh

Hồn chuông tìm an ủi
Bao cô thế ức oan
Hòa giọng đòi quyền sống
Ru tiếng gọi quê hương

Tôi rền vang điệu nhạc
Khúc bình Ngô quân hành
Hồn tôi nhập hồn nước
Cùng dân tôi một lòng

Chuông gióng rền tâm huyết
Gió góp lửa quê hương
Thắp tự do dân chủ
Thổi rộn ràng non sông


Chương Hà 

NẾU ANH CÒN NGU MUỘI



NẾU ANH CÒN NGU MUỘI

Hơn bảy mươi năm nếu anh còn ngu muội
Không hiểu tên cỏng rắn cắn gà nhà.
Đem đất nước bán không tha , cho kẻ thù truyền kiếp.
Khoác áo đại đồng, dễ bề tiêu diệt
Cả giống nòi không chỗ dung thân.
Đất nước tiền nhân gầy dựng khổ công.
Cùng đồng đảng ví tổ quốc vào khổ nạn diệt vong.
Cứ tưởng dưới một trăm năm dễ bán ăn
Là dẫn cả ngàn năm nô lệ chi siết.
Vướng vào rồi thảm thiết, khó gở nổi ra.
Đã bao lần tai họa cho nước nhà.
Nay mững cũ làm dân đói khổ, không thể kêu la.
Họ fóm thâu hết mọi thứ của ta.
Thân nô lệ, dù chút đỉnh chung cũng là nô lệ.
Giết dân dần mòn bằng hóa chất độc hại.
Ngã giá trên bàn hữu nghị
để được làm nô lệ tự trị,
nhưng dốc lòng tiêu diệt văn hóa để đồng hóa.
Còn chút lương tri, bạn hãy nghĩ suy cho rõ.

Chương Hà


NẮNG ẤM QUÊ HƯƠNG



NẮNG ẤM QUÊ HƯƠNG

Nắng chứa chan ngoài kia, sao tôi vẫn thấy lòng lạnh lẽo
Phải chăng không là nắng ấm quê hương
Tia nắng dịu dàng dội trên đồng ruộng mênh mang
Ánh nắng mai âu yếm gánh rau, hồng má nàng thôn nữ
Vệt nắng chiều ỡm ờ, mờ chiếc phà bến bắc nhỏ
Hằn nét nhăn nheo, trán đẩm mồ hôi, người phu đạp xích lô
Nắng ấp ôm nấm mồ người lính già hy sinh cho đất tổ
Hong khô giọt lệ mõi mòn người cô phụ trông chồng ngoài biên cương ngăn chặn giặc thù
Nắng vàng hoe hồn nhiên soi ngỏ ngách thành đô
Rọi hiền hòa, tươi tắn phố phường xưa rạng rỡ
Những con đường tự do, nắng lùa qua, chan hòa không bỡ ngỡ
Mừng, xẻ chia nồng nàn đời dân sống bình an
Sao lâu rồi không còn nắng xôn xang
Mà tối ám vây quanh đời lặng lẽ
Nắng vàng ơi hãy đem tôi về chốn cũ
Sưởi lòng tôi, sưởi ấm cả quê hương

CH