THỐNG
NHỨT
Ai nói quê hương
thanh bình sao tôi vẫn thấy như ngập tràn khói lửa
Dân tôi chết không
bằng súng đạn, mà mỏi mòn, uất hận không nguôi
Tinh thần bị khủng
bố từng ngày
Những bắt bớ tù
đày, bị đánh càng tới chết
Bị bịt miệng, bị
thủ tiêu, bị đụng xe vô cớ
Dẫu chinh chiến,
dân còn chút khoảng đời bình yên
Khi thống nhứt, dân
càng đói nghèo ,giảy chết
Bị kềm kẹp, không
có chút tự do đời sống
Còn tệ hơn kẻ nô
lệ thua trận
Gia đình chia rời,
dân lao động khắp cùng thế giới
Gái bán mình làm
vợ xứ người
Thống nhứt mà đất
đai quê hương càng tiêu mất
Thẳng thừng dâng
dần cho giặc
Người cầm quyền
cùng quân thù cấu kết
Xâu xé loang lổ mẹ
Việt Nam
Bức dư đồ rách
nát còn đâu
Giết hết đồng bào
ruột thịt để giải phóng mau
Rồi giải phóng dân
vào tay kẻ thù truyền kiếp
Đau đớn kêu trời
sao cho siết
Chương Hà
No comments:
Post a Comment