Cơn mưa bất ngờ
tầm-tã vào khuya
Nằm im, yên nghe
những giọt mơ hồ
Từng giọt não-nề
cho lòng trỉu nặng
Xa vắng bây giờ,
xao-xuyến ngày xưa…
Nhừng ngày thơ
sống, ôi ngây thơ!
Đùa vui dưới giọt
mưa đầu mùa
Những cơn mưa lầy
trên đất lạ
Ru hồn thê-thiết
nhớ quê xưa!
Thơ dại đã quen
sầu viễn xứ
Tuổi đời càng
luyến thuở ban sơ
Vẫn nhớ, từng mơ,
mà ảo mộng
Quê-hương vời-vợi
thật xa mờ!
Thanh bình thăm
những con đường cũ
Hàng me non lá,
trái xanh chua
Giọng vút ca-dao,
chiều óng-ả
Áo dài lất-phất,
gió đong-đưa
Nón chầm thấm
giọt buồn nghiêng đỗ
Ướt buồn gây gấy
áo tơi xinh
Mưa lạnh nhưng
lòng trông mát rượi
Đất yên tắm gội
nước thanh bình
Lộp độp tiếng mưa
như pháo nổ
Giao thừa rộn-rã
đậm trời xuân
Chỉ ở lòng ta còn
có Tết
Thẫn thờ đất lạ,
dạ bang-khuâng
Những cơn mưa
vội-vã
Mà thắm-thía
không cùng
Không đủ ướt
đường phố
Chỉ ướt cả
tâm-hồn
Và những cơn mưa
phùn
Lê-thê mà
mênh-mông
Cả đời vừa đủ
lạnh
Những cõi lòng
lạnh-lùng
Tình quê như tình
nước
Trời còn mưa
Nước còn miên-man
Người
con gái da vàng
Ngước
mặt nhận mình Việt-Nam;
Cõi
tạm sống nhờ xứ lạ
Quê-hương,
tình nước đầy tràn.
Những
cơn mưa bất ngờ
Như
những cơn mưa quê nhà
Những
cơn mưa chứa đầy kỹ-niệm ấu-thơ…
Những
giọt nước mắt, hay những giọt mưa
Hãy
dấu kín vào môi cho mặn,
Hãy
chan-hoà đêm nầy giấc ngũ bơ-vơ.
(viết theo ý của Thuý)
No comments:
Post a Comment