Sunday, April 20, 2014

BA MƯƠI THÁNG TƯ

BA MƯƠI THÁNG TƯ

Còn gì hơn để nói
Những nghẹn ngào ,tức tưởi
Nức nở năm từng năm
Uất hận nối trào lòng

Ba mươi tháng tư
Quê hương khổ tuyệt cùng
Ngày dân tộc nô lệ
Bắc rồi nam xích cùm
Cam cộng nô quốc tế

Ba mươi tháng tư
Bao anh hùng bức tử
Dân,quân chết uất hờn
Xương máu Việt chất chồng
Bốn ngàn năm lịch sử

Ba mươi tháng tư
Ngày đảng vào cướp đất
Cướp quyền sống lôi đi
Ngày giải phóng man di
Trả đòn thù dân tộc

"Không gì quý hơn Tự do,Độc lập"
Nước dâng hết cho giặc
Bác lồng kính thở dài
Mắt mù,tai điếc ngơ
Danh tội đồ vạn đại

Ba mươi tháng tư
Dẫu đọa đày,tàn hại
Chưa bao giờ giết được
Người con Việt cang cường
Quyết tâm dựng.giữ nước

Bọn buôn dân,bán nước
Rồi cũng bị tiêu diệt
Đồng trụ càng ngang nhiên
Vững đời đời không chiết

Ba mươi tháng tư
Người người sẽ vùng lên
Nối vòng tay oanh liệt       

Chương Hà  
30 tháng 4 năm 2012  


TRÔNG TIẾNG CHIM QUỐC

TRÔNG  TIẾNG  CHIM  QUỐC



Có phải trời quá nóng
Hay lòng mình nóng hơn
Vội nóng nảy ngóng trông
Từng trưa hè tiếng quốc

Thiết thê sâu tim óc
Ruột đứt đoạn từng khúc
Giọng rã rời ,não nuột
Dấu hằn sâu ký ức

Từng năm rồi từng năm
Từng giọt lệ âm thầm
Mỗi trưa hè thổn thức
Theo từng tiếng kêu quốc

Chim quốc ơi chim quốc
Có phải từ phương xa
Mang về cho chút nước
An ủy những linh hồn
Quê hương không còn được



                                   Hè 1976


CHÁO NẤM TRÀM

CHÁO NẤM TRÀM

(Xúc cảm với bài thơ Tô Cháo Nấm Tràm của Nghiêu Minh

và đề riêng tặng tác giả)

Thuở nhỏ mẹ thương ưa nấm tràm

Tặng phẩm quý nghèo của bà con

Món hèn chan chứa sâu tình nghĩa

Ấp ủ từng dang nắng,phơi sương

Mẹ nấu cho con nồi cháo cá

Nấm tràm hương vị mãi còn thơm

Nhẫn nhục trong nỗi niềm đăng đắng

Cho nồi cháo cá đậm đà ngon

Thỉnh thoảng nhớ thèm mùi đăng đắng

Mẹ từng đem dạy dỗ làm gương

Tình đời sau mỗi lần cay đắng

Thì bao vị ngọt mới thêm hương

Mẹ già nơi xứ lạ quê người

Cứ thèm nấm đắng của một thời

Con tìm cho được ,mua cho mẹ

Nấu cháo mẹ ăn mà nhớ đời

 Nấm tràm còn giữ nhiếu trong tủ

Mà nay mẹ đã quá xa rời

Thỉnh thoảng con nấu nồi cháo cá

Nhìn mà nhớ mẹ lệ tuông rơi


 Chương Hà  7-26 -2013

CƠM KHO QUẸT

CƠM KHO QUẸT

Anh thành thị về thăm em ở ruộng

Thấy em ăn kho quẹt mà thương

Ai dè bửa cháo, bửa rau, cũng không

Em nghèo cứ cắn răng mà chịu

Hai đứa mình tình sâu, nghĩa nặng

Lòng anh luôn ấp ủ tình quê

Cơm nóng ăn với em, kho quẹt mà vui

Vẻ mặn mòi, thơm lòng đôi lứa

Anh ở tỉnh học hành cho dễ

Chớ tâm hồn vẫn để cùng quê

Sau nầy có anh, có em mình còn sợ gì

Món cháo, rau cũng dư đổi bửa


Chương Hà

KHÓC LẺ LOI MỘT MÌNH

KHÓC  LẺ  LOI  MỘT  MÌNH


Mừng ai còn khóc được
Dầu lẻ loi một mình
Thân phận người mất nước
Ngày ngày cứ hồi sinh

Xui chi nông nổi nầy
Đọa đày phận hẩm hiu
Một quê hương bỏ lại
Một quê hương mang theo

Một trái tim khô héo
Dù đời vươn sắc màu
Đổi tự do khoáng đạt
Từng giọt lệ thương đau

Giọng người còn ngọng nghịu
Tiếng mẹ chôn đáy lòng
Ngẩn ngơ cỏi xa lạ
Xác đó hồn trống không

Giận lủ người tàn bạo
Giày xéo cả non sông
Mất hết càng thấu được
Quê hương đầy vô cùng


                1̣976


Một Nửa

Một Nửa


          Chắt-chiu nửa góc mặt trời
Chia nhau một nửa góc đời tạm-dung
          Ngùi trông trời đất mịt-mùng
Chồng bơ-vơ, chất lạnh lùng lắm phen
          Chén rượu nhạt, nhớ bạn quen
Miếng ngon biếng nuốt, áo lành ngượng thân
          Từng mùa vũ-trụ xoay vần
Lòng trơ ảm-đạm, trời đông vô-cùng
          Bao giờ non nước trở xuân
Mai vàng rực nỡ tưng-bừng nổi vui
          Trẻ già rộn-rã tiếng cười
Muôn lòng hoà-điệu nhịp đời ấm-êm
          Quê hương rạng-rỡ tình thương


12/75

RA ĐI

RA ĐI

Khi rời quê hương
Tôi biết tôi không đem theo nấm đất
Tôi không cuối người hôn  lên sỏi cát
Không lầm lũi gạt giọt nước mắt
Vì những điều đó tôi không còn làm được
Trái tim tôi chai sạn
Quê hương nào bỏ lại
Quê hương nào mang theo
Nỗi sót sa do thái
Lòng tôi nức nở
Trái tim nghẹn nấc
Tôi ráng nhìn mãi những con đường quen thưộc
Để mai kia sẽ sống hoài trong trí nhớ
Tôi cố ôn lại bao tình người trăn trở
Bạn bè trong những ngày sóng gió
Giờ đây người còn,người mất
Đồng bào tôi ruột thịt
Tôi cũng phải lià xa hết
Phút giây còn ray rứt
Ôi đau lòng nhất
Là những ngảy sẽ lây lất
Làm một người không tổ quốc

viết cho 30/4/1975

Chương Hà

THẢ DIỀU

THẢ DIỀU

Thu nào em cũng muốn cùng anh thả diều

Đặt tên con diều anh và con diều em

Trên gò mả diều cùng bay thật cao

Hai con cứ quẩn quanh nhau bọc gió

Diều anh màu vàng, diều em màu xanh rất rõ

Hỏng được cao hơn,cũng  hỏng được xa nhau

Như đôi chân, đừng bước thấp bước cao

Như đôi tim chỉ cùng nhau một nhịp

Lần đó con diều em vướng ngọn dừa cao hết sức

Em nhất định đòi anh gở xuống cho em

Anh trèo lấp vấp, trầy tay, trầy bụng tèm lem

Rốt cuộc rồi cũng đem xuống an toàn hết vướng

Rướm máu đầy mình , mà sao lòng đầy sung sướng

Trên cánh diều em, ai lở viết hai chữ “thương anh”


Chương Hà

TRĂNG LONG HẬU

TRĂNG LONG HẬU

Anh nhớ lắm những đêm trăng Long Hậu
Kỹ niệm lần đầu chan chứa quê em
Những đêm trời đất mơ màng
Ánh trăng lén soi qua cửa sổ
Cả đêm mình vẫn không thèm ngủ
Tựa nhau nhìn cảnh vật ngoài sân
Ánh trăng soi so đủa rung rinh
Khiến xao động,nao nao trong dạ
Chốn quê mùa tình êm đềm quá
Ta đem trải đầy trong ánh trăng mơ
Để tâm hồn là cả nguồn thơ
Viết ca tụng tình nhau thầm lặng
Tình quê mùa mà thiết tha ,sâu đậm
Để trăng về luôn thương nhớ trăng quê
Êm ái ,dịu dàng ru tha thiết tình ta

Chương Hà

Saturday, March 29, 2014

CHIM LỒNG

CHIM  LỒNG

Anh trèo cây cao, bắt con chim nhỏ

Đem cho em để được làm quen

Em thích chích choè, sơn ca,  chià vôi

Anh ráng kiếm cho em hết trọi

Thương em quá, bất kỳ lặn lội

Còn lo bắt cào cào cho chim ăn

Chuốt tre làm lồng cho thật xinh

Chim sút lồng, vụt bay đâu mất

Em buồn hiu, ngẩn ngơ muốn khóc

Thấy thương, anh tìm, ủy an đôi chút

Vài lần, tưởng thêm thân mật

Nở lòng nào em nói:

Chim bay rồi, còn lui tới làm chi

Chương Hà

Friday, March 7, 2014

Tình Người Việt Nam

Tình Người Việt Nam

Tôi một lần viếng thăm Canada
Để hỏi lòng xem có nhớ Mỹ như quê nhà
Dại dột! đáy lòng tôi thỏ thẽ:
Ở đâu bằng một góc quê hương xa?

Tôi biết từng năm, tạm bợ thôi!
Hay dẫu chăng lây lất một đời;
Mai kia có một linh hồn nhỏ
Hướng vọng quê xưa chẵng ngậm ngùi.

Tình nước khi chào đời mở mắt
Đã in sâu trí não mất rồi
Tha thiết núi cao, sông biển rộng
Đời đời, kiếp kiếp mãi không nguôi.

Rồi mốt mai kia những trẻ thơ
Lớn lên, nhớ nước hay thờ ơ
Với chút lương tri nào gắn bó
Quê hương tình cũ vẫn vô bờ.

Vì bỡi trong ta giòng máu Việt
Luân lưu chuyển tiếp mãi muôn đời
“Trụ đồng không thể chiêt rời,
Làm sao huỷ diệt tình người Việt Nam”

Chương Hà


Rồi Có Một Ngày

Rồi Có Một Ngày

Giữa khuya chợt tỉnh giấc chiêm bao
Ngậm ngùi chua sót suốt đêm sâu
Thôi vẫn tha phương, trời lận đận
Quê hương yêu dấu, cố hương đâu!

Trăng vẫn không tròn, sóng vẫn cuộn
Lá nào về cội, nước nào nguồn?
Xa tít chân trời tình chỉ mộng
Ngập ngừng đất khách nghĩa còn vương!

Tráng sĩ chói gươm rừng cách-mạng
Sáng lòng chính khách mổi đương khôn
Nối vòng tay lớn ôi người Việt
Vùng dậy cùng chung trả quốc hờn.

Tim còn nồng ấm tình non nước
Hy vọng còn xanh thế hệ dài,
Ta vẫn miệt mài vun chí lớn
Quốc hưng vô Cộng đẹp tương lai.


Chương Hà

Quê Người

Quê Người 

Thân tạm rừng quê gởi xứ người
Người hiền quên đất, đất quên trời
Thiết-thê mòn-mõi miền Tô-Vũ
Ngơ-ngẫn triền-miên tiếp cuối đời
Suối nhỏ có reo tình sông núi
Non cao chớn-chở mảnh lòng côi
Suốt mùa chim cuốc khơi gìong lệ
Từng bửa rượu sầu giấu nét vui
 Lấy chi kiêu-hãnh hồn vong quốc
Tủi hổ sanh ra lúc lỡ thời
Vận nước cả đời người chẵng đỗi
thì đâu non-nước cũng quê người.

 1975 Delanson NY

Những Cơn Mưa

Những Cơn Mưa

Cơn mưa bất ngờ tầm-tã vào khuya
Nằm im, yên nghe những giọt mơ hồ
Từng giọt não-nề cho lòng trỉu nặng
Xa vắng bây giờ, xao-xuyến ngày xưa…

Nhừng ngày thơ sống, ôi ngây thơ!
Đùa vui dưới giọt mưa đầu mùa
Những cơn mưa lầy trên đất lạ
Ru hồn thê-thiết nhớ quê xưa!

Thơ dại đã quen sầu viễn xứ
Tuổi đời càng luyến thuở ban sơ
Vẫn nhớ, từng mơ, mà ảo mộng
Quê-hương vời-vợi thật xa mờ!

Thanh bình thăm những con đường cũ
Hàng me non lá, trái xanh chua
Giọng vút ca-dao, chiều óng-ả
Áo dài lất-phất, gió đong-đưa

Nón chầm thấm giọt buồn nghiêng đỗ
Ướt buồn gây gấy áo tơi xinh
Mưa lạnh nhưng lòng trông mát rượi
Đất yên tắm gội nước thanh bình

Lộp độp tiếng mưa như pháo nổ
Giao thừa rộn-rã đậm trời xuân
Chỉ ở lòng ta còn có Tết
Thẫn thờ đất lạ, dạ bang-khuâng

Những cơn mưa vội-vã
Mà thắm-thía không cùng
Không đủ ướt đường phố
Chỉ ướt cả tâm-hồn

Và những cơn mưa phùn
Lê-thê mà mênh-mông
Cả đời vừa đủ lạnh
Những cõi lòng lạnh-lùng

Tình quê như tình nước
Trời còn mưa
Nước còn miên-man
Người con gái da vàng
Ngước mặt nhận mình Việt-Nam;
Cõi tạm sống nhờ xứ lạ
Quê-hương, tình nước đầy tràn.

Những cơn mưa bất ngờ
Như những cơn mưa quê nhà
Những cơn mưa chứa đầy kỹ-niệm ấu-thơ…
Những giọt nước mắt, hay những giọt mưa
Hãy dấu kín vào môi cho mặn,
Hãy chan-hoà đêm nầy giấc ngũ bơ-vơ.


(viết theo ý của Thuý)

Wednesday, March 5, 2014

Cửu Long

Cửu Long

Ôi giòng sông vòng ôm từng vùng đất mẹ
Từ hồi dựng nước đã se duyên
Chuyễn từng hạt phù-sa tận bao miền đất lạ
Đem trả về, bồi đắp gốc quê hương
Tới biển hiền sông chia chín ngả
Ngàn dậm dài chuyên-chở yêu thương
Cho người dân nam đường sống bình-thường
Chín ngỏ đời, lấy chi xa lạ
Đầm rộng chim cò, sông tôm cá
Nước lỡ, đất bồi, nương rẫy thêm vui
Rừng U-Minh, nối Đồng Tháp Mười
Ướt tràm đước, đồng góp tươi sức sống
Những nhánh rẽ, chia linh hồn với ruộng
Vòm cù-lao nuôi mộng tới gò đồi
Sông bến chợ, rước ghe thuyền lui tới
Chuyễn tâm tình sông Hậu với Tiền Giang
Chín con rồng nở chung giống Rồng Tiên
Un-đúc sẵn từng khí thiêng sông núi
Giòng sông hiền-hoà dầu trải trang lắm đỗi.


8-2005

Sông Nước Quê Mình

Sông Nước Quê Mình

Con rạch nhỏ nước ròng nước cạn
Nuôi tình nhau mỗi lúc mỗi đầy
Con đường tình rạch nối sông dài
Từng kỹ niệm mình cùng trang trải
Xuồng ba lá tay chèo,tay đẩy
Rặng bằng lăng trưa nắng hây hây
Điên điển vàng ở góc vàm lầy
Vớt cho đủ nồi canh thanh đạm
Đuổi ròng ròng vào trong xẻo cạn
Em ốp về tập tành kho mặn
Diả dưa môn thấm đậm tình quê
Thương em rồi đâu nở lòng chê
Cá trui rơm bên bờ ruộng tẻ
Tiếng ru hời trưa hè quạnh quẽ
Tựa lưng chờ gió ruộng hiu hiu
Ai gối đầu nghiêng ngã bóng chiều
Ngở trăng mọc long lanh đáy nước
Trăng quê mùa ước chi thấu được
Sông nước kia,ngả tới,ngả về

Chương Hà

Hương Đồng Gió Nội

Hương Đồng Gió Nội

Ngai ngái mùi cỏ hoang không cắt

Dây cứt quạ, dây nhản lòng

Buộc ràng từ bao sợi tơ hồng

Gió thoảng đưa ngọt sình đất ruộng

Mát mạ non, nặng mương rau muống

Vị nước phèn chan chát thành quen

Từ ngoài đình gió chở nồng sen

Cùng hoà quyện hương đồng cỏ nội

Trà trùm mể nóng, uống chi vội

Ta nhâm nhi dưới bóng bờ tre

Ngồi phệch, vấn điếu thuốc rê

Thả hồn với bao la trời đất


Chương Hà

BẰNG LĂNG TÍM

BẰNG LĂNG TÍM

Hôm xưa tôi tới tìm người
Hoa bằng lăng nở tím trời yêu thương

Tôi lở thương người thích hoa màu tím
Nên phải chăng hồn tím rịm tình buồn
Nhớ người theo những chiều tím buông
Trông ngóng người ,tím vườn cỏ lạ
Rừng oải hương tím thơm mùa hạ
Đồi heather tím nhạt chân trời
Thường bơ vơ,tím ngắt tình người
Từng lang thang,tím chiều biển cả
Tà áo tím nào,cũng xui lòng rộn rã
Hồn vật vờ,bầm tím yêu thương
Lén mong tìm trên khắp nẽo đường
Bóng dáng ai,bên giòng sông thuở nhỏ
Hoa bằng lăng ,tím một thời thương nhớ
Hoa bằng lăng,tím cả dấu chân quen
Bao năm rồi,người có trở về tìm
Ép hoa tím trong tập thơ tình cũ
Đủ khép kín trọn tâm tình tôi ấp ủ.


Chương Hà

ĐÒNG ĐÒNG

ĐÒNG ĐÒNG

Thuở nhỏ tôi tìm về quê ngoại
Em đón mừng bên ruộng lúa đòng đòng
Lúa mới thơm mùi con gái nồng nồng
Vừa ngậm sữa những tép non nẩy nở
Mùi sữa đó tôi tới giờ vẫn nhớ
Tiếng cắn lách chách ,những chiếc răng nhỏ
Ai trộm nhìn tôi,nụ cười ngây thơ
Bày tôi nút đòng đòng đầu mùa
Giọt béo ngọt thơm tho bỡ ngỡ
Thấy hạt gạo là thấy em hồi đ
Cắn chia tôi từng hạt lúa đòng đòng

Chương Hà

ÁO BÀ BA

ÁO BÀ BA

Em ng ngàng trên phố đông người qua
Gió đong đưa tà áo lụa mượt mà
Bửa nay anh thấy hồn mình thiêu thiếu
Em quê mùa trong chiếc áo bà ba

Áo bà ba ở quê mình thuở đó
Đơn giản như lòng con gái phù sa
Áo trắng trong dù phai màu mở gà
Vẫn mặn mà mùi sông Tiền,sông Hậu

Em cô gái quê mùa anh yêu dấu
Áo mùi phèn,tay lem lấm,chân bùn
Da bánh mật rạm nắng khét hun hun
Tóc dầu dừa,má thơm mùi cỏ rạ

Trong bộ bà ba sao thấy thương em quá
Cục mịch,hiền hòa như ruộng rẫy quê ta
Anh một đời thương chiếc áo bà ba
Nên suốt kiếp chỉ quê mùa mơ mộng.


Chương Hà

Monday, March 3, 2014

Hơi Thở Quê-Hương

Hơi Thở Quê-Hương

Từ nửa vòng trái đất
Hai mươi năm về, trong một đêm sâu thao-thức
Tôi nằm im lắng-đọng
Nghe trọn trong buồng phổi
trong trái tim, trong khối óc
rừng-rực
nỗi rộn-ràng của nhịp thở quê-hương.
Những bánh xe đã dịu dần trên những con đường quen
Tiếng rao hàng xa-xôi, yếu-ớt
Chút rút-rit của đôi cửa khuya khép khít
Đã lâu, tiếng đại-bác không rền
tiếng bom không hẹn
Khoảnh khắc, một đôi giờ, trời đất thật bình-an
Một đôi giờ giấc ngũ mệt-mõi, hay vội-vàng
nhưng chứa-chan hy-vọng:
một sớm mai huy-hoàng,
tràn trề sức sống:
Những trái tim nồng-ấm,
những bàn tay dù yếu-mềm
cũng chuyền tay
cũng xây-dựng lại quê-hương.
Nối hơi thở nồng-nàn, sinh khí không cùng
Hay cho tôi nối với cùng:
Một-Hơi-Thở-Đồng-Tâm

Cho đêm đầu tiên trở lại quê-hương

11-95